Mình sợ những đêm mất ngủ như đêm nay.
Nằm mãi, nghĩ mãi mà giấc ngủ không đến
Thấy bất lực lắm…
***
Đã nghe đến lần thứ n “Còn đó chút hồng phai”. Cả ngày nay, không chỉ riêng lúc này. Mà vẫn cứ lẩm nha lẩm nhẩm “Còn đó một chút tiêu sơ, còn đó một chút mong manh”. Những ca từ trong trẻo, mà xa mà gần, chỉ cảm thôi, không thể nắm bắt. Như cảm xúc của mình trong những đêm không ngủ, nằm một mình, bên nào cũng trống. Mọi thứ đều trống.
***
Có những thời điểm trong cuộc đời, con người ta phải chấp nhận mọi thứ đến với mình không theo một trật tự nào (và cũng không theo một mong muốn nào), và thứ ổn định duy nhất là bản thân họ. Nhưng bản thân mình, mà cụ thể là cảm xúc của mình lại bất ổn cùng lúc với những bất ổn khác. Một may mắn chăng? Có thể thế thật.
P/S:
Mình đang đi qua những ngày vô thức – mọi nhận thức, ý nghĩ, niềm tin, xúc cảm đều nhạt nhòa.
Nhạt đến vô vị!
Mong đã là vô vị cuối cùng!
No comments:
Post a Comment