Tuesday, September 15, 2015

Ngày không tên - nỗi buồn có tên!

Mẹ trở lại với blog của riêng mẹ trong một ngày buồn tê tái, Tun ạ. Mẹ đã cố gắng rất nhiều để có thể ngồi đây, viết những dòng chữ này. Con đang ngủ, rất say sau một hồi quấy khóc vì đói. Còn mẹ, không còn giọt nước mắt nào rơi nữa nhưng trong lòng thì sóng gió liên hồi, như chiều nay Sài Gòn đã mưa rất to vậy.

Hôm nay thật sự mẹ rất đau lòng. Từng câu nói xoáy vào tim mẹ mà đến tận bây giờ, mẹ vẫn nghe như văng vẳng đâu đây. Người ta khuyên nên viết nỗi buồn lên cát để gió cuốn đi, nên mẹ không viết ra những lời chua xót ấy ra đây, với hy vọng một ngày nào đó mẹ sẽ quên đi mà thanh thản sống. Còn bây giờ mẹ chưa làm được, nên mẹ lên đây, viết những dòng này để than thở với chính mình, cũng là an ủi và tự thương lấy mình. Khát máu tanh lòng, chắc rồi cả đời mẹ sẽ phải sống trong cảm giác này thôi, con trai ạ.

Con hôm nay rất ngoan, dường như hiểu được nỗi buồn của mẹ dù chỉ mới được 4 tháng 5 ngày. Trưa nay con đi ngủ mà không cần mẹ kéo chiếu. Buổi chiều mẹ bế con ngồi trước hiên nhà, con quay lại nhìn mẹ, đôi mắt như muốn an ủi rằng mẹ ơi đừng buồn. Mẹ nhìn con mà chua xót, thương con mà cũng là thương mình. Mẹ đã gói ghém đồ đạc của con cẩn thận, có thể một ngày nào đó, mẹ con mình sẽ lẳng lặng ra đi khỏi căn nhà mà ngay từ đầu, mẹ chẳng thể xem nó là nhà mình này.

Tháng 9, trời mưa buồn, mẹ cũng buồn mà chẳng biết nói với ai. Ngày không tên, nỗi buồn của mẹ thì có tên. Có tên mà không muốn gọi. Nên đành ru lòng mình vậy...!

No comments: