Hôm nay con tròn 20 tháng!
Ngày hôm qua mẹ có một buổi phỏng vấn ở một công ty sách. Mọi thứ không được
thuận lợi cho lắm. Một phần vì mẹ chưa thật sự chuẩn bị tốt, một phần là vì tâm
trạng của mẹ khá tệ. Con 20 tháng rồi, mẹ tính đường đi làm trở lại mà sao nghe
khó khăn quá, con trai ạ.
Ngày trước, khi chưa sinh con, mọi thứ với mẹ rất đơn giản. Mẹ đi làm, có
một công việc tuy không có gì để tự hào, nhưng đó là niềm vui và quan trọng là
nó cho mẹ một số lương đủ để mẹ tự tin với cuộc sống của mình. Mỗi sáng mẹ thức
dậy, xúng xính váy áo, đến công ty viết lách, sửa bài, xử lý những vấn đề
chuyên môn. Chiều về mẹ thong thả đi chợ, nấu ăn rồi xem phim ngủ nghỉ. Khi ấy,
khao khát lớn nhất của mẹ… là có con.
Rồi con đến, cuộc sống của mẹ đầy ắp sắc màu, nhưng với công việc, nó xám
xịt như bầu trời mùa đông. Mẹ nghỉ việc vào tháng 5, trước khi sinh con 1 ngày.
Rồi mẹ làm mẹ “full time” – quanh đi quẩn lại cũng chỉ chuyện ăn ngủ bỉm sữa của
con. Mẹ lựa chọn ở nhà với con, vì mẹ yêu con hơn tất thảy, nhưng cũng là vì chẳng
còn lựa chọn nào khác. Bỏ lại sau lưng một công việc ổn định, bỏ lại sau lưng mọi
áp lực deadline cùng những giờ phút thảnh thơi tan sở. Mẹ cũng đồng thời bỏ lại
sau lưng cả sự tự tin của mình. Mẹ lấy những lúc thơ dại của con làm niềm vui,
lấy sự trưởng thành của con làm niềm tự hào. Mẹ ôm ấp con, chăm bẵm con để ngày
sau con lớn, mẹ không có gì phải hối tiếc hay ân hận.
Nhưng nếu ai hỏi mẹ có buồn không. Thành thật mà nói: MẸ BUỒN.
Những ngày cuối năm này, người ta khoe số tiền thưởng tết, người ta nói về
những chuyến đi, những buổi liên hoan, bù khú. Mẹ ngậm ngùi nhìn lại mình, chỉ
có con là niềm vui duy nhất. Mẹ có tiền, nhưng mẹ không tự tin tiêu pha chúng.
Mẹ muốn mua cho ông bà ngoại con món này món kia, mẹ cũng lần lữa băn khoăn. Dù
mẹ đã có một năm cố gắng, nhưng nó không khiến mẹ hài lòng. Dù mẹ đã tự an ủi
mình, nhưng mẹ không thoát được cảm giác thất bại, phụ thuộc.
Tối qua ngồi một mình, mẹ thèm một lon bia. Mẹ thèm được say để khóc, mẹ
thèm được trút hết lòng mình với ai đó, được ai đó vỗ về, an ủi, nói với mẹ một
câu rằng, không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mẹ ngồi mãi, viết tặng cho
mình một bài thơ, viết xong rồi thì thấy sao cuối cùng, mẹ cũng chỉ còn câu chữ
làm bạn.
Tháng năm này, ai hiểu dùm lòng tôi?
No comments:
Post a Comment