Mình nợ bạn Mận iu quý một bài viết về đám cưới. Đã gần hai tuần nhưng mình vẫn chưa tìm ra cái tứ nào để viết về đề tài này, dù mấy hôm nay mình và cả nhà mình chạy đôn chạy đáo lo cho cái đám cưới của anh 5 sắp tới.
Cưới xin là chuyện hệ trọng – dĩ nhiên, bởi sau đám cưới là một gia đình được hình thành, rồi cả hạnh phúc và niềm tin của mỗi người đều đặt vào đó. Con người ta yêu thương nhau, song hành cùng nhau rồi gắn đời mình vào cuộc đời một ai đó – người có quyền năng làm mình đau và mang đến cho mình niềm vui của sự ràng buộc. Mình 26 tuổi, bạn bè quanh mình cưới xin bắt đầu nhiều. Không đâu xa, chỉ trong năm nay thôi, số lượng đám cưới có thể biết đến giờ đã xấp xỉ chục cái. Những gia đình nhỏ được hình thành, với những yêu thương và xô lệch cũng khác thời yêu đương đơn thuần. Viết về đém cưới, mình nhớ đến lời chúc mà nhà thơ Đỗ trung Quân đã dành tặng cho Hồng Ánh – Thanh Sơn trong ngày cưới: 'Tôi không chúc hai bạn hạnh phúc, điều ấy là đương nhiên. Tôi chỉ chúc hai bạn khi xô lệch hãy nhớ đến chúng tôi, những người đang ngồi đây, đang chứng kiến. Có người bay hàng nghìn cây số tới. Nhớ đến những gương mặt này tự khắc các bạn biết cách dàn xếp sự xô lệch với nhau...'.
Ừa, nói nhiều cũng thiếu mà nói ít cũng thừa. Chỉ vậy thôi. Hạnh phúc như chiếc chăn hẹp, và mình “khéo co thì ấm”. Mình mong những người thân yêu của mình đều là người “khéo co”.
NPV có hai bài thơ về đám cưới. Mình thích bài này nên post nó lên đây, mừng đám cưới của những người mình yêu thương.
Đám cưới
Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
Ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!
Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con người
Vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
Có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
Vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta...
Có một người trao cho ta chiếc chìa khóa mở cánh cửa một ngôi nhà
Có một người trao cho ta chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thủy
Có một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩ
- Đừng yêu ai khác nữa được không?
Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng
Đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
Đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
Đừng cô đơn và đừng khóc mướt
Dù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?
Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu
Là bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắp
Một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
Giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống
mang chuỗi ngày dài thứ tha…

Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
Nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
Đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
Bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
Mỗi ngày nhận về những giọt sương…
Khi ta chọn dừng lại để biết như thế nào là sự chia sẻ nhớ nhung
Có người đợi ta cùng ăn những bữa cơm đã nguội
Có người chỉ ngủ yên khi cánh tay ta nằm yên dưới làn tóc rối
Có người đặt đôi tai vào ngực trái ta rồi nói
- đừng để ai khác chạm vào nữa được không?
Đôi khi một vì sao sáng lên là bởi vì cần chúng ta nhìn thấy như một chứng nhân
Một cơn mưa đi qua là bởi vì chúng ta vừa ra phố
Một chiếc xích đu được làm ra là bởi vì chúng ta sẽ đến và ngồi xuống đó
Một quãng đời không chút niềm tin nào nhờ vả
Là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau!
Ngày chúng ta sinh ra
Phải chăng cũng là ngày yêu thương kia bắt đầu?
1 comment:
cảm ơn bạn Bình Bình yêu quý - mà mi tài thật đấy, cứ hễ ta sắp nói gì là mi đoán được hết,cảm ơn mi hôm đám cưới đã chia sẽ với ta nhiều lắm
Post a Comment