Quay qua ngó lại, tháng 5 trôi qua cái vèo. Bài du lịch viết
để kết thúc series chuyện cưới xin vẫn nằm tơ hơ, thêm cái truyện ngắn viết được
một nữa cũng nằm dang dở ở đó. Thế mới biết cái hứng viết lách của mình nó trồi
lên tụt xuống thiệt bất thình lình. Viết cho tháng 5 đôi dòng như tiễn biệt, để
tháng 5 đi qua, và ngủ yên trên những nỗi niềm.
Tháng 5 thường khiến người ta buồn hơn thì phải. Tháng 5 có
phượng nở đỏ rực, có bằng lăng tím, trời thì cứ cao và xanh vời vợi. Tháng 5,
trên face của bạn bè mình là những câu hỏi, những dấu chấm than… viết cho một
thời đã đi qua. Những cô gái của mười năm trước đó đã khóc cho một sự chia xa
thì của bây giờ, thấy xao xác một nỗi buồn không tên tuổi. Nỗi buồn của
một buổi chiều mưa, thấy nhớ chi là nhớ cái mùi ngai ngái của đồng quê, nhớ chi
là nhớ một bàn tay không hò hẹn, nhớ chi là nhớ… để rồi thôi. Nỗi buồn khi thấy
cảm xúc đánh mất, lòng chai sạn đi, và chẳng thể tin trên đời còn có thêm một điều
kỳ diệu. Tháng 5, nghĩ mà thương!
(Ảnh: Internet)
Nhưng tháng 5 nào có tội tình chi nếu nó khiến người ta day
dứt. Ngày tháng nào rồi cũng có lúc con người ta giật mình thương nhớ. Gánh nặng
áo cơm nào rồi có lúc sẽ được bỏ xuống, dù chỉ là tạm thời, để người ta cháy
lòng đốt lại những kỷ niệm xưa. Lòng người không là đá, lòng người có lúc phải là
một lớp băng phủ nhẹ trên mặt hồ, đông cứng lại trước cuộc đời đầy bất trắc, để
bảo bọc cho những yếu mềm bên trong.
Tháng 5, đừng ép mình không nhớ, đừng nhủ lòng phải quên. Đúng
rồi, đừng quên mình đã từng có một khoảng trời xanh biếc; đừng quên mình đã từng
lưu luyến một bàn tay; và đừng quên, mình vẫn còn một nơi chốn để tựa nương khi
mỏi gối chùn chân giữa đường đời. Tháng 5 sẽ giữ hộ ta, để mỗi mùa phượng và bằng lăng nở,
lòng lại rộn ràng thương, da diết nhớ…
Tháng 5, viết cho một thời đã xa!

No comments:
Post a Comment