(Viết cho những cô gái 25 quanh tôi)
Khi đọc lại những trang viết của
mình vài ba năm trước, tôi có cảm tưởng như mình đang đọc trộm nhật ký của một
ai đó - một cô gái có nội tâm dữ dội và suy nghĩ không ngừng về thế giới quanh
mình. Nó chẳng hề giống tôi của bây giờ - đơn giản, cầu an. Những trang viết ấy
dang dở rất nhiều, và có nhiều câu hỏi được đặt ra khi ấy khiến tôi bây giờ giật
mình.
Nên tôi cứ tự hỏi, tại sao ở lứa
tuổi ấy – tuổi 25 đẹp đẽ ấy, tôi lại có quá nhiều suy tư như thế?
Tôi tin rằng 25 là lứa tuổi đẹp
nhất của người con gái chứ không phải 18 bởi khi ấy ta còn quá trẻ để trải nghiệm
cuộc đời. 25 tuổi, ta đã biết được thế nào là rung động đầu đời, biết cảm giác
khi nắm và được ai đó tay chặt bàn tay, biết nhìn ai đó thật lâu, biết hôn một
ai đó thật sâu mà không phải còn ngượng ngùng, xấu hổ. 25 tuổi, ta biết được cuộc
đời có khi ấm cúng như ngồi giữa gia đình, có khi vui như khi bạn bè tụ họp, có
khi buồn như nghe một bản nhạc đêm mưa, và có khi đắng cay khi nhận ra niềm tin
của mình hoàn toàn cạn kiệt. Bởi thế, ở tuổi 25, ta đã biết phân biệt giá trị
thật - ảo và biết được mình hạnh phúc – hay bất hạnh – vì đâu.
(Hình: internet)
Nhưng ở tuổi 25, đôi khi ta còn dại
khờ nhiều lắm. Dù đã biết đánh giá một người đàn ông không chỉ ở vẻ hào nhoáng
bên ngoài nhưng trái tim ta, trái tim vốn có thể đã từng tổn thương vẫn có những
xao động của riêng nó. Yêu thương tưởng đã ngủ vùi bỗng thức giấc chỉ vì một
câu nói mơ hồ, một bản nhạc thân quen, hay chỉ vì đôi lúc, ta thấy mình lạc
lõng giữa đời. Ta chấp nhận bị tổn thương thêm lần nữa, thậm chí chấp nhận đánh
đổi chút niềm tin còn lại để chứng minh rằng tình cảm ta dành cho người ấy và
tình yêu ấy là xứng đáng. Ta không hề nhận ra rằng, mình đã trở
nên vô cùng dại khờ khi đánh đổi như thế. Tình yêu có lý lẽ của riêng nó, nhưng
lý trí cũng không phải là thứ thừa thãi. Tuyệt đối là vậy.
Nhưng phải nói rằng phải mất nhiều
năm sau đó, ta mới nhận ra sự khôn ngoan của lý trí. Ta để những năm tháng tươi
đẹp của đời mình trượt dài trong những nỗi buồn không tên. Đêm dài hơn, nhật ký
cũng đầy tâm sự. Ta khép mình lại, bỏ qua những cuộc hẹn hò vui vẻ, không cho
mình cơ hội yêu thương và được yêu thương. Nói cách khác, ta tàn nhẫn với bản
thân mình chỉ vì một lời hứa đã xa vời mà nhiều năm sau nhìn lại, ta sẽ vô cùng
nuối tiếc.
Thật ra, ở lứa tuổi nào, con người
ta đều phải đối mặt với vô vàn nỗi lo. Cuộc sống vốn chẳng dễ dàng nhưng sống
đơn giản không bao giờ khó. Đừng nhìn xa mà thấy đường ghồ ghề, vất vả. Yêu thương
như một đóa hoa, sẽ nở vào những buổi sớm mai yên bình, và vì đời vui lắm,
không buồn được.
(Hình: Binh Nguyên)

No comments:
Post a Comment