Có những ngày mẹ buồn đến tê liệt. Buồn đến độ chỉ nhìn vào không gian. Nhìn thôi vì không biết phải đặt ánh mắt mình vào đâu cho khỏi trống, cho lòng khỏi chênh vênh.
Bây giờ đã là cuối tháng 7. Những trang bản thảo mở ra rồi nằm yên đó. Mẹ ngồi nghe nhạc. Nghe một bản nhạc buồn buổi trưa, nhưng không cứu vớt được cõi lòng hoang hoải.
Mẹ chỉ buồn thôi mà, có gì đâu!
MÀ BAO LÂU RỒI, MẸ KHÔNG CÒN BUỒN NỮA?
Mẹ không nhớ được con trai ạh. Mẹ sống những ngày lập trình, việc công ty - việc nhà - chăm con - làm thêm. Mẹ đã sống như thế, không hỏi mình vui hay buồn, không hỏi mình buồn hay vui - trong tất cả những việc ấy.
4-5 năm nay, mẹ vô định với cõi lòng mình, đôi khi tự hỏi, mẹ đã làm gì những năm tháng qua, ngoại trừ con?
Hồi đầu tháng 7, mẹ cùng con về nhà. Bước ra khỏi sân bay, thấy bà ngoại con lưng còng đứng đón, mẹ bất giác rơi nước mắt. Má của mẹ, bà ngoại của con - đã già đến thế sao? Mẹ đã bẵng đi 18 tháng không về, để khi trở về nhà, thấy người thân của mình già đi mà đau xót. Mẹ vô tâm và bất hiếu đến độ ngỡ ngàng. Ba của mẹ, ông ngoại của con cũng gầy đi trông thấy. Mẹ cứ nhìn ông bà, rồi nghe chới với. Những buổi chiều ở nhà, ngồi nhìn bà ngoại con ngồi chặt củi dưới sân đội, mẹ tư hỏi tự bao giờ, bà ngoại của con đã giống bà ngoại mẹ mười mấy năm trước đến vậy? Thời gian thì cứ trôi, đời người thì bất trắc đến vô cùng con ạ!
Những ngày vào lại Sài Gòn, mẹ muốn nói chuyện với ai đó cho nhẹ lòng. Nhưng xung quanh mẹ chỉ có sự câm lặng. Mẹ chợt nhớ ra, mẹ chẳng còn ai để tâm sự, ngoại trừ cái blog này. Mẹ đã cho đi sự quan tâm, để đổi về sự vô tâm. Mẹ cho đi sự rộng rãi, để nhận về sự tính toán. Mẹ cho đi những yêu thương, để nhận về sự hời hợt. Mẹ cho đi tất cả, để khi nhìn lại, thấy xót xa chính mình. Mẹ tự hỏi, sao người ta có thể tính toán với mẹ như thế, khi mà mẹ chưa từng hơn thua được mất với họ? Bao nhiêu năm tháng qua đi, những giọt nước mắt của mẹ cứ nuốt vào trong, hoặc tự chảy tự lau, tự nín tự cười. Đã bao lần mẹ dặn mình, thôi, vậy đủ rồi; vậy mà rồi mẹ lại quên, lại làm như chưa từng có những nỗi buồn, chưa từng có tổn thương, chưa từng có chua chát. Bởi chỉ vì, mẹ chẳng thể tính toán được với ai.
Con bây giờ 26 tháng, có lẽ đã bắt đầu biết chuyện. Bởi vì mẹ có con, nên mọi hờn giận buồn đau mẹ gác lại.1
Nhưng biết đâu một ngày, mẹ sẽ gác lại tất cả, chỉ đế dắt tay con đi, xa thật xa...
1 comment:
huhu
Post a Comment