
Một buổi chiều nóng bức…
Cái chỗ ngồi không hợp phong thủy khiến người mình cứ hầm hập nóng. Bản thảo rõ là dễ đọc mà sao hì hục sửa mãi mới được có 8tr. Bố khỉ, tự dưng muốn chửi đổng lên quá.
Dạo này mình hay cảm thấy bức bối - một cách vô lý và hết sức vô lý - nhưng lại chẳng thể lý giải hay nói với với ai về nó. Đã có thời gian và không gian để suy ngẫm nên không thể gọi là chơi vơi. Nhưng thật lòng mình không biết, thật sự không biết điều gì đang khiến mình tỉnh chẳng thể tỉnh mà điên cũng chẳng điên kiểu này nữa.
Cảm xúc của mình không đủ độ nóng? Trái tim mình không đủ độ nóng? Không biết, thật sự không biết nữa.

Tự dưng lại nhớ đến bài thơ mình viết khi xưa:
Chỗ trống nào cho em
Giữa đời anh bề bộn?
Cơn mưa chiều chạy trốn
Em một mình xót xa…
Còn gì để thứ tha
Mùa không thay lá mới
Lời thề xưa đã vội
Tan theo mây ngang trời…
Mùa đi trong chơi vơi
Hoa vàng thêm mấy độ
Em ru anh nỗi nhớ
Anh ru người – câu ca…
Tình đầu bỗng phôi pha
Nào mấy ai biết được
Anh của mùa thu trước
Biết còn chờ heo may?
No comments:
Post a Comment