Bài tản văn không tên thứ nhất
Cái tin chú Năm
mất làm tôi bàng hoàng suốt cả buổi tối nói chuyện điện thoại. Định mệnh con
người, rốt cuộc cũng chỉ mong manh đến thế? Tôi nhớ hình như lần cuối cùng lần
gặp chú là cách đây khoảng vài năm. Nhưng trong ký ức của tôi, nụ cười hồn hậu
đậm chất nông dân của chú vẫn còn y nguyên. Vì không nhìn thấy chú nằm bất động
trên giường gần một tháng, nên tôi không tin được rằng một người cao lớn như
thế lại có thể ra đi nhanh chóng đến vậy.
Nhưng sự thật
thì đã thế.
Tôi bỗng nhận ra
rằng, trong cuộc đời, có những cuộc gặp gỡ chính là lần gặp mặt cuối cùng…
***
Ngày trước, má
tôi thường nói: “Sống thì lai lai láng láng, chết thì tính tháng tính ngày”. Ấy
là khi ở quê có ai đó vừa qua đời, chúng tôi tính đến ngày “mở cửa mả”, “làm
tuần 7 ngày”, “làm tuần 21 ngày”, “làm tuần 49 ngày”, “làm tuần 100 ngày”,
“giáp năm” (tròn 1 năm), “giáp khó” (tròn 2 năm). Đó là những cột mốc đáng nhớ
trước khi tiễn người đã khuất đi xa hơn trong miền ký ức của những người còn
sống. Sau cái lễ giáp khó – mãn tang, mỗi năm, gần như ta chỉ còn nhớ đến họ
vào ngày giỗ. Ta bị cuộc đời và những gánh nặng mưu sinh làm cho quên lãng. Nắm
đất cuối cùng tiễn đưa người đi, kết thúc một cuộc đời dẫu vui dẫu buồn, dẫu
lắm hạnh phúc hay nhiều đắng cay. Người chết – là hết, còn người sống, vẫn mệt
nhoài với những lo toan…
Nhưng trong
khoảng thời gian 2 năm ấy, ta phải vật lộn với những ký ức về người đã khuất.
Ta phải làm quen với sự thật rằng con người vốn ở gần ta ấy giờ đã không còn và
ta, thật sự là không còn cách nào để gặp mặt họ thêm một lần nào nữa trong đời.
Sau đám tang, cái cảm giác nhìn đâu cũng thấy ký ức mới là điều khiến ta đau
lòng nhất.
***
Cô bạn tôi, trở
về thành phố sau đám tang người bà, gần như đêm nào cũng mơ thấy ngôi nhà cũ
của bà. Cô nhớ cái thùng lúa bằng gỗ – nơi chứa những bữa xế là khoai lang, là
mì gói, là đường bát và ti tỉ thứ khác mà bà dành cho cháu. Cô nhớ cây ổi bên
cái giếng, mấy dây trầu leo trên mái nhà, mười mấy cây mít rải rác khắp vườn.
Đối với cô ngày bé, đó thật sự là ngôi vườn cổ tích. Hôm đưa tang cho bà, mẹ cô
xé những mảnh vải trắng ra sau vườn, bảo cho cây cối trong vườn để tang bà, cho
chúng không đi theo bà. Cô nhìn theo mà ứa nước mắt. Ký ức của cô trong những
ngày ấy đọng lại là hình ảnh bà ngồi trước hiên nhà, cho gà ăn và đợi những đứa
con, đứa cháu đi xa trở về…
Cha của bạn tôi
qua đời cách đây 13 năm, đột ngột đến độ khiến tất cả đều bàng hoàng. Bạn tôi
khi ấy 15 tuổi, đêm hôm trước bạn vẫn là cậu nhóc theo cha ra đồng bắt ếch, đến
hôm sau, bỗng trở thành người đàn ông lớn nhất trong gia đình. Buổi chiều định
mệnh đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời bạn, theo cái cách chẳng ai mong muốn. Cậu lớn
dần lên theo những quyết định đôi khi vượt khả năng của mình. Ngày biết tin em
trai mình hư hỏng, cậu mang rượu ra mộ cha, uống và khóc một mình ở đó.
13 năm nay, ngày cuối năm nào cậu cũng dành cả buổi chiều để trò chuyện với cha,
bởi dường như chỉ có khi ấy, cậu mới lại thấy mình được rũ bỏ mọi gánh nặng,
lại được bé bỏng trước cha.
Tôi từng đọc một
câu chuyện về cuộc sống của một người con sau khi cha cô mất. Cô đi qua ngày
sinh nhật cha, ngày sinh nhật cô, lễ giáng sinh, năm mới trong nỗi cô đơn đến
thắt lòng. Nhưng đến “Ngày của cha”, cô mang theo một bó hoa, đến trước mộ cha,
mở bài hát cha cô thích nhất và nhảy điệu nhảy quen thuộc của hai cha con ngày
trước. Cô ngồi lại rất lâu, tâm sự với cha về những cơn khủng hoảng của mình và
sau đó, quyết định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, như cách cha đã hy vọng ở cô.
***
Mỗi người có một
cách khác nhau để đi qua những nỗi đau lớn nhỏ mà mình gặp phải trong đời. Có
những cuộc gặp gỡ trở thành lần gặp nhau cuối cùng. Có những buổi chia tay trở
thành cuộc chia ly vinh viễn. Người ta bảo đó là định mệnh. Ai biết được mình
sẽ ở trong trong vòng quay đôi khi rất khắc nghiệt ấy. Vậy nên, hãy biết ơn khi
ngày mai, cuộc đời còn cho chúng ta được mỉm cười cùng nhau…!
No comments:
Post a Comment